cũng được. – Ờ, cứ như vậy đi cháu. Ngoại của Ngọc Sương nghe tôi đề nghị như vậy thì bà tán thành đồng ý liền, bởi vì bà biết là tôi lái xe rất cẩn thận và an toàn nên an tâm hơn. Chúng tôi lên xe và bàn giao đứa bé trai 4 tuổi cho Ngọc Sương ở nhà chăm nom lo lắng, nhưng cô ấy cứ nằn mặt đòi theo tôi mãi không thôi nên tôi nói lời an ủi: – Em ở nhà chăm sóc em bé đi, anh đưa mọi người ra tới bệnh viện Kiên Lương là anh quay về nhà với em mà! Hi Hi – Dzạ!!! Anh nhớ quay về sớm với em nghe hôn!