thịt tôi, trên bả vai cứng ngắc của bác. Tôi tưởng tôi phải la, la lớn lắm để tận hưởng những giờ khắc ái ân tuyệt vời này. Nhưng không. Tôi chỉ há lớn miệng, hít và thở mạnh mỗi khi bác cho ngón tay vào sâu, ngoáy ngoáy, rồi lại rút ra. Hình như hai tay tôi nhỏ quá, không đủ để ôm hết nỗi hạnh phúc tràn trề của xác thịt. Bác đưa lưỡi vào lỗ lồn tôi mà liếm, mà bú. Chết thôi! Có phải chết như thế này thì cũng nên chết để lõa lồ bay lên thượng giới, để đỗ trên mây, để tắm ở giải ngân hà, để thăm