trườn trườn hết đoạn đường còn lại, không gặp trở ngại nào. Để nó yên chừng một phút trong em, cảm nhận độ bót chặt ấm quanh thân cu, tôi nhớm mông rút nhẹ ra, rồi lại ấn xuống, nhịp nhàng, đều đặn. Tôi cứ nhắp thế chừng mươi phút thì thấy em bấu hai tay tôi đang chống nơi giường, háng em rướn lên, miệng em rên nho nhỏ ứ ứ. Tôi nhấp nhanh hơn. Đột nhiên em ôm ghì lấy tôi, háng ưỡn lên, miệng lắp bắp: – Anh, e… m em sơ… ợ… sợ. Tôi vội rút phặt cu em ra ngoài. Từng tia, từng tia từ cu em trào ra