nuốt trọn hết bảo vật dài và cứng của Thành. Bên tai tôi, Thành nói thật nhỏ: – Hóa ơi? Thành yêu em quá. Thành sướng lắm Hóa ới! Cho Thành được như vầy suốt đêm nay nhen? Ối, sao nó vô hết trỏng được hả Hóa? Hóa có đau không? Ấm quá Hóa ơi! Tôi có đau không? Làm sao trả lời khi tôi đã đụ với chủ tôi gần cả năm trời nay? Đáng lẽ dưới suối đó dư đi dòng nước trong xanh đầy đá cuội đó, người ôm tôi đầu tiên phải là tấm thân tươi mát của Thành, chứ sao lại là một gốc cổ thụ già? Cái giường dã chiến