(trong này gọi là nước lèo) trong suốt mà ngọt lịm, vị ngọt của xương chứ không phải của mì chính, bột nêm. Trộn đều lên húp một lúc hết bát. Tôi ăn hẳn 2 bát, no quá ngồi thở. Thấy tôi ăn ngon, Xuân cũng thích. “Bánh canh nhà bác ngon quá bác ạ. Cháu vào từ hôm qua tới giờ toàn nhịn đói cho đến bây giờ” tôi nói với mẹ Xuân. “Cảm ơn Xuân nha. May em giới thiệu anh mới được ăn ngon thế đấy” Xuân ngồi cạnh mẹ cười khúc khích. Ăn xong, một nhóm lại ra bờ biển uống nước. Một nhóm khác trở về