mới dám nhảy xuống. Lúc này tui mới thấy cái chân nó băng 1 miếng lớn. – Chân mày bị sao vậy? – Chó cắn. – Hèn gì, làm gì bị cắn? – Đang đi tự nhiên nó chạy lại cắn. – Xạo, đừng láo với anh mày – Ừ… thì tại đi không chú ý nên đạp đuôi nó. – Gái à? – tui hỏi – Sao? – Mày nhìn gái à? – Hế hế chỉ anh hiểu em… – nó cười, mặt nhìn như nịnh thần Đi vô nhà, nó đưa tui cái bọc, nói là của dì tư(mẹ nó) gửi cho tui. Mở ra, vải ướp đường vơi phô mai. – Cái này ăn chung à? – tui hỏi. – Ừ, bỏ đá