không thể nào quên, bể dái… Đau thấu trời. Tui muốn sùi luôn bọt mép, quỵ tại chỗ, hai tay ôm thằng em trai, ngước mặt lên cầu khẩn: – Xin em… đừng… – Đi ra liền đồ biến thái!!!Đi!!! – Chờ… hồi sức… cái -Tui thở hổn hển. Đoạn, con đó chạy ra ngoài nói gì đó với ông giám thị, chuyến này bỏ mợ rồi, về nhà họp gia đình chắc luôn… Bị lôi xềnh xệt lên văn phòng, bà hiệu trưởng trừng mắt nhìn. Ông giám hiệu kể lại đầu đuôi với bả. – Em ăn mặc vậy đó hả? – bả nhìn tui. – Dạ… dạ tại nãy… – tui lắp