ngoài cửa, ông biết con mình đã về. Ông trở về phòng mà lương tâm không khỏi cắn rứt, ông không dám ra ngoài cho đến bữa tối. Trong bữa ăn, ông tránh ánh mắt của đứa con trai, đối với câu hỏi của đứa con, ông cũng trả lời cho qua chuyện. Ông Long lén nhìn Ngọc Trinh, Ngọc Trinh có vẻ hơi chột dạ. Khi Tâm rời khỏi bàn ăn, trong lòng họ như trút được gánh nặng. “Đừng lo.” Sau khi ăn xong, ông Long đi ra phía sau Ngọc Trinh, vỗ nhẹ vào bờ vai nàng vài lần. Điều này khiến nàng cũng có chút vững