thì lành lặn, về thì mất đôi chân – Tôi nghe má kể vậy. Hồi nhỏ tui hay đi chơi với nó lắm, nhớ hồi đó má cho tôi 2 cái bánh tây (loại có nhân kem ở chính giữa). Tui cho nó 1 cái, ăn xong cái bánh tôi nhìn nó hỏi: – Sao không ăn đi? – Thật sự là tui không nhớ nổi tên nó. – Thôi, tui để dành về cho má tui nữa – nó cười hì hì. Lát sau nó về nhà, thì bị mấy thằng lớn hơn nhảy xổ vô giành cái bánh. Thằng nhóc đó vừa cố giữ cái bánh vừa khóc. – Không… không được mà!!! Bánh này tao để dành cho má