quen uống trà, nên chúng tôi đã pha cho em một ấm bạch trà, em có vẻ thích thú với hương và vị của dòng trà này. Nó nhẹ nhàng, không gắt, không đắng, không quá ngọt, không quá thơm… nhưng tất cả nó lại hòa quyện vào với nhau rất hợp lý. Nhất là uống buổi tối còn thư thái, không bị mất ngủ. Đấy, chúng tôi vẫn đơn giản thế, không karaoke, không bar sàn, không thích chốn ồn ào. Một không gian nhỏ, một người kề bên là quá đủ. Em lại nằm trong vòng tay tôi, phòng ngủ chỉ mở điện mờ nhưng tôi lại như