té ngửa ra. Không thở nổi, tui ôm lấy ngực cố gắng thở. Lồng ngực tui như muốn vỡ ra. Mắt tui bắt đầu nhòa, rồi tui lịm dần, chỉ còn nghe thấy tiếng chửi ầm ĩ của tụi nó…. Một lúc sau, tui tỉnh dậy. Thấy đau nhói ở ngực, đầu thì ong ong, chóng mặt. Tui ngồi dậy, ho sù sụ, đám kia đi đâu hết rồi. Chỉ còn hội chiến hữu với tui. – Ê, có sao không mậy? – Không, không sao… – tui trả lời – Ờ, vậy thì tốt. – Tụi kia đâu rồi? – tui hỏi. – Chạy hết rồi – hội chiến hữu cười hè hè. – Gê vậy? Tụi bây