cô vẫn không yên tâm. Trong mắt cô, con trai vẫn còn bé bỏng lắm, nhỡ bị trẻ lớn hơn chặn đường trấn lột, đánh thì cô xót lắm. Thế nên, mỗi ngày, cô đều đưa đón con. Cổng trường cấp 2 không giống cổng trường cấp 1, đầy phụ huynh chờ con, mà chỉ còn lèo tèo vài ba người. Ở cái vùng nông thôn này, đường xá quang đãng, không giống như thành phố hỗn tạp, trẻ em đi xe đạp đi học phổ biến ở cả cấp 1. Tuy vậy, với tâm lý lo lắng dường như thái quá dành cho đứa con trai độc nhất, cô vẫn lo này lo nọ,